Visits: 6
Trong suốt gần 10 năm trôi qua, kể từ chức vô địch của B.Bình Dương vào mùa giải 2015, bóng đá miền Nam đã rơi vào tình trạng tụt lại so với khu vực miền Bắc. Thậm chí, tính cả miền Trung và Tây Nguyên, cả khu vực này cũng hoàn toàn “không có cửa” so với miền Bắc. Với tình hình như vậy, có lẽ cần một thời gian dài nữa để cân bằng trở lại.
Chúng ta không thể quên, bóng đá miền Nam từng làm nên kỳ tích trong thập kỷ đầu của thế kỷ này. Đó là những cú đúp vô địch của HAGL (2003-2004), Gạch Đồng Tâm Long An (2005-2006) và B.Bình Dương (2007-2008). Trước đó, trong mùa giải 2001-2002, Cảng Sài Gòn cũng đã lên ngôi vô địch, nhưng chỉ sau một năm, họ lại rớt hạng. Sau đó, mất hàng chục năm, TP.HCM mới có đại diện tham dự V-League là Navibank Sài Gòn, XMXT Sài Gòn và Sài Gòn FC, nhưng tất cả đều là “hàng nhập”.
Hiện tại, B.Bình Dương gần như là đội duy nhất của miền Nam tham dự và thi đấu khá tốt ở đấu trường cao nhất châu lục dành cho các CLB: AFC Champions League (giai đoạn 2015-2016). Họ cũng là đội đầu tiên và duy nhất của V-League lọt vào bán kết AFC Cup 2009. Trong hơn một thập kỷ trôi qua kể từ khi bóng đá miền Nam trỗi dậy (2004), mọi dấu hiệu vẫn chỉ trỏ về phía Thủ đô.
Về mặt tài chính, suốt nhiều năm, B.Bình Dương không hề thua kém bất kỳ đại gia nào của V-League, nhờ vào chính sách mở của địa phương trong việc đầu tư vào bóng đá. Tổng công ty Becamex IDC là nhà tài trợ chính, nhưng họ gần như không phải chi tiền, thậm chí còn được khai thác bảng quảng cáo dọc quốc lộ 13. Trong mỗi mùa giải, B.Bình Dương tiêu tốn trên dưới 100 tỷ đồng.
Với số tiền lớn như vậy và cơ chế thoáng đãng, tại sao bóng đá miền Nam không thể tái hiện những ngày tháng vinh quang của một đội bóng đã giành đến 4 chức vô địch V-League? Điều này phải được kiểm lại trong cách làm của lãnh đạo CLB. Kể từ sau thời của các HLV như Lê Thụy Hải và Mai Đức Chung, những người đã đem về mọi vinh quang cho miền Nam, đội bóng này đã tiêu tốn nhiều HLV hàng đầu của giải đấu. HLV mới nhất ngồi trên ghế nóng ở sân Gò Đậu là Lê Huỳnh Đức.
Khi ông Đức đến, tự nhiên ông Nguyễn Quốc Tuấn phải rút lui về tuyến trẻ, đồng thời ông Phan Bá Hùng cũng “dời chỗ”. Suốt nhiều năm, mọi thứ trở nên vòng tuần hoàn, quanh sân Gò Đậu, nhưng thành tích của đội bóng không cải thiện.
Nếu CLB TP.HCM không thể duy trì hạng mùa này, bóng đá Sài Gòn sẽ trở thành một vùng trắng trong V-League. Đội bóng Đồng Tháp, đại diện nổi bật của bóng đá Đồng Bằng Sông Cửu Long, đã mất tích trên bản đồ V-League, trong khi Long An đã ngụp lặn ở giải hạng Nhất suốt nhiều năm qua. HAGL cũng không còn là bóng đá mạnh mẽ như trước, mặc dù còn được hỗ trợ bởi quỹ cầu thủ tự đào tạo của Học viện Hàm Rồng. Tuy nhiên, suốt 20 năm qua, danh hiệu vẫn không đến với phố Núi. Bóng đá là về thành tích, như bầu Đức từng nói, và nếu không nghĩ đến chức vô địch, thì không nên tiếp tục.
Có thể cảm nhận được sự thiếu sức sống trong bóng đá miền Nam. Dường như mọi người chỉ cố gắng duy trì đội bóng, giữ lại một công việc liên quan đến bóng đá, và cố gắng kiếm chút đỉnh cao khi còn có thể, nhưng không có sứ mệnh hoặc tham vọng. Trải qua 10 năm, 20 năm, thậm chí không biết bao giờ bóng đá miền Nam mới có thể trở lại như ngày xưa. Về phong trào bóng đá, hiện tại cũng đang thua thiệt, vì lối tư duy ngắn hạn, tham lam và sợ trách nhiệm của cả người chơi và người làm bóng đá ở đây. Mặc dù lời này khó nghe, nhưng đó là sự thật. Trong khi các doanh nghiệp phải nỗ lực để kiếm tiền làm bóng đá, thì các LĐBĐ địa phương lại không có hướng dẫn hoặc hỗ trợ nào cả. Chúng ta cần phải hỏi, làm thế nào để bóng đá miền Nam có thể tiến lên và trở lại?